Câu chuyện này là sự hợp tác của WABE và Canopy Atlanta, một tòa soạn phi lợi nhuận do cộng đồng hỗ trợ. Chủ đề của câu chuyện này được thông báo bởi phản hồi từ hơn 120 cư dân Forest Park và được báo cáo với sự cộng tác của Thành viên Canopy Fellow do Canopy Atlanta được đào tạo về kỹ năng báo cáo.

Mỗi buổi chiều thứ bảy, bãi đậu xe xung quanh Hội Cao Niên Nam Atlanta chật kín người. Chiều tháng bảy hôm nay nhiệt độ rất nóng trong thành phố Forest Park. Âm thanh của âm nhạc, chạy với máy quạt, truyền qua cửa trước của tòa nhà.
Bên trong, đàn ông và phụ nữ ở độ tuổi 50 trở lên luân phiên nhường nhau nhau lên sân khấu, hát và nhảy theo điệu nhạc Việt Nam. Họ đứng trước một bức tranh trên tường, hình ảnh hào hùng quân lực VNCH của chiến tranh Việt Nam, với máy bay chiến đấu, tàu quân sự. Và một cặp vợ chồng Việt Nam tươi cười trong quân phục ở giữa bức tranh. Như thế đó. Trên các bàn tiệc trước sân khấu, hàng trăm người ngồi xem, trông họ vừa cười với nhau và vui tươi trước người biểu diễn. Như một niềm chia sẻ lớn ở tâm hồn người Việt xa quê với nhau.
Những người cao niên ở xung quanh Jonesboro là nền tảng của cộng đồng người Việt ở Clayton County. Đây là vùng người Việt lớn thứ ba ở Georgia, với khoảng 8.700 cư dân. Nó ít được chú ý hơn so với các nhóm cư dân Việt lớn hơn ở phía bắc Atlanta, dọc theo xa lộ Buford, nơi nổi danh vì các nhà hàng và cơ sở kinh doanh của người Mỹ gốc Á, và và nhiều sự phát triển, v.v.
Điều đó cũng hiển thị tỏ bày trong dữ liệu nhân khẩu học. Ví dụ, cộng đồng phía bắc Atlanta ở Quận Gwinnett đang phát triển với tốc độ gấp mười lần tỉ lệ của cộng đồng Phía Nam. Tuy vậy, nhiều người Việt từ và xung quanh thành phố Forest Park trong nhiều thập kỷ dường như không bận tâm lắm. Họ buộc phải rời quê hương đầu tiên ở Việt Nam. Lý do có thể nhìn thấy bên trong hội người cao niên. Ở các góc tường là những lá cờ vàng với sọc đỏ. Các lá cờ đại diện cho miền Nam Việt Nam, một quốc gia đã mất đi không tồn tại kể từ khi nó cưỡng ép của Bắc Việt Nam vào năm 1975, sau khi các lực lượng Hoa Kỳ rút lui. Nhiều người Việt lớn tuổi ở đây trở thành người tị nạn vào thời điểm đó.
Cần nơi ở mới, họ tìm thấy Quận Clayton và thành phố Forest Park Và họ đã trở thành một phần quan trọng của Forest Park, đại diện cho 75% cư dân châu Á ở đó. Họ đã thành lập doanh nghiệp của riêng mình và phát triển các dịch vụ để đáp ứng nhu cầu của cộng đồng. Họ không có kế hoạch di chuyển một lần nữa.

Hoạt động xung quanh tại Hội Cao Niên là ông Larry Nguyễn. Ông ta có dáng vẻ của một doanh nhân, với chiếc áo sơ mi trắng cài cúc. Trong nhiều năm, ông đã đầu tư vào bất động sản xung quanh Forest Park: nhà hàng, nhà, ở và chợ trời. Ông ấy đã có trái tim yêu nước và yêu những người Nam Việt Nam ra đi tị nạn cũng đã mua tòa nhà này và biến nó thành trung tâm hội sinh hoạt cao niên cách đây 5 năm.
Mặc dù phía Bắc Atlanta có thể có nhiều thứ cho những người trẻ tuổi làm hơn, như đi đến các quán bar và câu lạc bộ đêm, ông Nguyễn nói rằng những người lớn tuổi thích sống ở phía nam của Atlanta. Họ có thể thư giãn ở đây. “Bên Nam khác bên Bắc. Người dân miền Nam thực sự yên tĩnh, ” ông Nguyễn nói. “ Phía Bắc rất bận rộn.”
Theo ông Nguyễn, phải mất một thời gian để những cư dân Việt Nam ở phía nam Atlanta đến với nhau. Ông nhớ lại, cách đây 40 năm, khi lần đầu tiên ông đến Quận Clayton và làm việc cho một công ty vận tải đường bộ, ông nghe nói có khoảng vài nghìn người Việt ở Georgia. Nhưng sống ở phía Nam, với những ngôi nhà cho một gia đình ở ngoại ô rải rác và các trung tâm thương mại dải, ông phải chú ý để phát hiện ra dân chúng.
“Khi nào tôi thấy người dân giống người châu Á. Tôi hỏi, “Ồ, bạn là người Việt Nam à?” Khi Họ nói, “Ồ, tôi là người Việt Nam,” tôi thực sự rất vui,” ông Nguyễn chia sẻ. “Sau đó, tôi mời họ đến ăn trưa hoặc ăn tối.”Trong thập kỷ sau đó, số lượng người Việt Nam ở Georgia tăng nhanh. Dân số Việt Nam tăng từ khoảng 2.000 người năm 1980, lên gần 8.000 người vào năm 1990. Con số này đã tăng lên hơn 57.000 người Việt Nam tại Georgia ngày nay.
Nhiều người đến Georgia thông qua các chương trình tái định cư tại địa phương hoặc để đoàn tụ với gia đình. Bất chấp đối diện với một ngôn ngữ mới và những khó khăn trên đường đi, thế hệ của những người đến đây tị nạn và di cư tiến triển và mở ra nhiều cơ sở kinh doanh, tiệm làm móng và nhà hàng mà ngày nay nằm rải rác trên Jonesboro. Câu chuyện di cư của họ, mặc dù được chia sẻ và hiểu trong cộng đồng Việt Nam, đôi khi như còn được giữ kín với người ngoài.

Tại một số các cửa hàng, Shop người Việt làm chủ, một người chủ, mặc quần áo bảo hộ lao động của người thợ máy, nhớ lại kinh nghiệm thoát nạn bằng thuyền khi mới 17 tuổi. Ông ta yêu cầu không công cần bố tên. Khi kể câu chuyện, ông đứng dậy, dang tay ra, để cho biết kích thước của chiếc thuyền – chiều dài tương đương với phòng chờ nhỏ xíu. Nó chứa hơn một chục người trong cuộc hành trình kéo dài ba tuần
“Tôi nằm trên thuyền, đầu của tôi và ngón chân chạm vào mặt nước,” anh nói. “Rất đáng sợ, rất nguy hiểm. Đó là hy vọng duy nhất, vì vậy chúng tôi phải tiếp tục.”Trước khi ông đến Forest Park, ông có nhiều điểm dừng chân: Hồng Kông, California, và cuối cùng là Georgia. Thời gian đầu, những cư dân mới như ông nhận được sự giúp đỡ thông qua chính phủ. Các nhân viên xã hội được trả lương liên bang đã hướng dẫn những người tị nạn trong quá trình tái định cư. Chủ cửa hàng này tin rằng những người nhập cư Việt Nam có lòng biết ơn sâu sắc đối với Hoa Kỳ.
“Đó là lý do tại sao họ coi nó như một quốc gia thứ hai và họ gọi nó là quê hương,” ông nói.
Bốn thập kỷ sau, rất ít tài nguyên dành cho người Việt nhập cư tại Quận Clayton. Các tổ chức phi lợi nhuận trợ giúp người Mỹ gốc Á với các dịch vụ ngôn ngữ hoặc nhu cầu nhà ở, như Trung tâm Dịch vụ Cộng đồng Liên Á ( ̣CPACS), nằm ở phía bắc Atlanta và vào Quận Gwinnett, nơi phần lớn cư dân Việt Nam sinh sống. Khi Canopy Atlanta khảo sát các gia đình Việt Nam ở Forest Park, không ai có thể lấy tên một tổ chức phi lợi nhuận địa phương làm nguồn lực. Đối mặt với sự thiếu vắng các dịch vụ này, cộng đồng tự hỗ trợ. Tại Hội Cao Niên Nam Atlanta, ông Nguyễn, người sáng lập, chỉ đến văn phòng phía sau, nơi mọi người có thể dịch các thủ tục giấy tờ hoặc xin các tài liệu họ cần. “Nếu như bạn không hiểu tiếng Anh. Khi bạn nhận được một lá thư, bạn có thể đến đây. Chúng tôi giúp bạn hiểu, ”ông nói nhiệt tình. “Bạn muốn nộp đơn xin Medicare, chúng tôi sẽ giúp bạn có Medicare. Bạn xin phiếu Food stamp,chúng tôi sẽ giúp bạn làm phiếu foodstamp”.
Đối diện với văn phòng đó, các bức tường được lót bằng các hộp giấy bìa cứng để đựng thức ăn của hiệp hội, do Ngân hàng Lương thực Cộng đồng Atlanta tài trợ. Vào ngày 21 hàng tháng, các gia đình người ViệtNam hoặc bất kỳ hoàn cảnh nào có thu nhập thấp có thể đến lấy thức ăn, một nỗ lực do tình nguyện viên thực hiện mà ông Nguyễn nói vẫn tiếp tục trong thời gian diễn ra đại dịch COVID-19.
Hội người cao tuổi cũng hợp tác với Việt Home Care, một dịch vụ chăm sóc sức khỏe cao cấp ở Quận Gwinnett, mới đây mở thêm ở Quận Clayton. Với những dịch vụ này và những nỗ lực do cư dân lãnh đạo, một số người tin rằng cộng đồng người Việt Nam đang ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Dân số đã được duy trì ổn định. Bản phát hành mới nhất của Census 2020 thậm chí còn cho thấy chỉ số tăng 700 người gốc Á ở Quận Clayton kể từ năm 2010. Đó chỉ là một phần của sự thay đổi nhân khẩu học lớn hơn trên toàn quận. Cũng trong những năm đó, dân số da trắng ở Quận Clayton giảm hơn 18.000 người, và số cư dân Da đen tăng hơn 35.000 người.
Nhưng sự gia tăng dân Việt tại Quận Clayton chỉ bằng một phần nhỏ trong số 13.000 ước tính tăng của dân Việt tại Quận Gwinnett.
Theo cô Kim La, đại lý bất động sản ở Georgia, công việc, lương cao và trường học tốt thu hút nhiều người về phía bắc. Một số khu vực phổ biến nhất hiện nay là ở phía bắc Quận Gwinnett, gần các thành phố như Dacula và Buford, nơi các gia đình vẫn có thể tìm những ngôi nhà giá cả chăng.
Cách hội Cao Niên ở Forest Park một dặm, gần một khu phố yên tĩnh gồm các gia đình nhà người Việt Nam, là một ngôi chùa Phật giáo, Chùa Hải Ấn. Ngoài cung cấp nơi thờ tự, chùa còn mở lớp dạy tiếng
Việt cho trẻ em và có bàn thờ cộng đồng cho những người đã qua đời. Vào một buổi chiều trong tuần, Ni Sư Thích Huệ Nghiêm kết thúc cuộc gặp gỡ với du khách trong sân rợp bóng cây đào. Cô ấy thân thiện, hay cười, mặc trang phục tông màu đất và cạo trọc đầu. Câu chuyện di cư của cô cũng liên quan đến chiến tranh. Một trong những người anh em của cô đã làm việc với CIA , và một người khác được đưa vào trại cải tạo sau chiến tranh dành cho những người liên kết với miền Nam và quân đội Mỹ. Anh trai thứ ba của Ni Sư trốn khỏi đất nước bằng thuyền và cuối cùng đã tạo điều kiện thuận lợi cho cô ấy di cư sang đất nước Hoa Kỳ.
Lần đầu tiên cô định cư ở Seattle vào những năm 1990. Nhưng sau cơn mưa và thời tiết se lạnh ở Tây Bắc Thái Bình Dương, Thích Huệ Nghiêm vui mừng chuyển đến Clayton County vào năm 2003 để bắt đầu xây dựng ngôi chùa này. Với khí hậu ấm áp và cây cối, cô mô tả khu vực phía nam Atlanta này với cùng một từ được một số cư dân Việt Nam lâu năm khác sử dụng: Yên Bình.

“Hồi đó, tôi thấy nơi này có rất nhiều thảm thực vật, giống như một khu rừng. Nó gợi nhớ cho tôi về một ngôi trường mà tôi đã đến ở Việt Nam, ”cô nói. Thích Huệ Nghiêm đã nhận thấy sự thay đổi của dân số xung quanh cô. Cô nói, khi con cái của những người Việt nhập cư ở Forest Park trở thành người lớn và bắt đầu cuộc sống của riêng mình, họ thường chọn chuyển đến các vùng ngoại ô phía bắc của Atlanta. Và cô ấy nghe nói rằng việc di chuyển này lên phía bắc một phần là do hứa hẹn về các trường học tốt hơn. Nhưng Thích Huệ Nghiêm nhìn các trường xung quanh Clayton County và thấy học sinh Việt Nam rất xuất sắc. Thủ khoa ba năm qua tại Trường Trung Học Forest Park đều là người Mỹ gốc Việt. Tự hào thay!
Cư dân Việt Nam cũng nhận thấy ảnh hưởng của người Mỹ gốc Việt ngày càng tăng trong chính quyền địa phương trên khắp khu đô thị phía nam Atlanta. Hai luật sư gốc Việt, Ethan Phạm và Jenny Nguyễn, vốn là vợ chồng, vừa trở thành thẩm phán ở Morrow gần đó. Trong khi Forest Park vẫn chưa bầu người gốc Việt vào chính quyền địa phương, Nghị viên Phường 3 Hector Gutierrez cho biết thành phố cũng cố gắng hòa nhập. Ông nói: “Tôi sẽ nói rằng với tư cách là một thành phố, chúng tôi đang nỗ lực để có nhân viên Việt Nam. “Ngoài ra, năm nay chúng tôi đã dành ngân sách cho lễ kỷ niệm di sản châu Á lần đầu tiên của chúng tôi.”
Sức mạnh của cộng đồng Phía nam Atlanta thúc đẩy sự lạc quan của những người nhập cư Việt Nam, những người đã biến Quận Clayton trở thành quê hương của họ và dự định ở lại đây. Nhưng nó không đóng vai trò gì trong quyết định của Thích Huệ Nghiêm về tương lai của cô ấy. Khi được hỏi liệu cô ấy có ở lại khu vực này không, cô ấy trả lời một cách ân cần, nhưng không nghi ngờ gì.
Bà nói: “Thường thường, người tu sống với cái chùa, cho dù có cái gì thay đổi nữa, mình cũng phải sống với ngôi chùa.”Help us bring community-powered journalism to more neighborhoods across metro Atlanta. Consider a donation to Canopy Atlanta